Con hẻm này khoảng chừng hơn 200 nóc nhà thì tới 3/4 là dân nhập cư, người từ Thành Phố Hải Dương, Tỉnh Nam Định, người từ An Giang, Cần Thơ … Có những người tới đây ở đậu, thấy nghề “ hay hay, sống được ” nên làm thử, lâu dần thành phường, thành hội. Vì nằm cạnh trạm biến thế Chánh Hưng và chuyên bán đồ gỗ cũ nên hẻm 124 Phạm Thế Hiển còn được gọi là xóm Nhà Đèn hay chợ đồ gỗ xê – cần – hen .
“Lẩu” đồ gỗ cũ
Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn tuýp trắng, những món đồ gỗ cũ nằm bộn bề trong những cái kho nằm sát bờ kênh Tàu Hũ. Khách cần mua đồ cứ tự vén đường, len lỏi trong những đống đồ cũ nát để tìm. Thấy cái gì vừa lòng khách mua chụp hình lại rồi tìm chủ hỏi giá .
Gắn bó với xóm đồ gỗ này hơn 30 năm, bà Nguyễn Thị Láng ( quê Long Xuyên, An Giang ) cho biết, cùng là bộ sa lông thẻ một băng dài, hai ghế đơn và một bàn nhỏ, có người bán 3 – 4 triệu đồng nhưng có người chỉ bán xấp xỉ 1 triệu đồng. Giá món đồ đắt hay rẻ nhờ vào vào việc chủ buôn mua lại được từ ai. Thông thường, những người có nhu yếu biến hóa nội thất bên trong sẽ thanh lọc những món đồ gỗ xưa với giá rẻ bèo. Còn mua qua trung gian hoặc từ những người mua rong bán lại thì giá nhỉnh hơn .
“Muốn mua rẻ thì tìm bà Tám, mua đồ dùng được thì qua ông Trì, dùng 5 – 7 năm thì qua tìm Tùng, muốn dùng bền, dùng đẹp thì qua tìm Thọ”, bà Láng mách nước.
Trong chợ đồ gỗ cũ này đồ vật hoạt động và sinh hoạt gì cũng có, từ cái giàn chén cũ, chuồng chim câu tới cái hoành phi bằng gỗ khảm trai đều đủ mặt. Như cái tủ chén ba ngăn, tầng trên kín để trữ đồ ăn thừa, tầng hai được đóng bằng thanh nan có bệ đỡ thông dụng ở thập niên 1980 – 1990 được bán với giá xấp xỉ 1 triệu đồng tùy theo vật liệu gỗ và độ mới .
Những bộ ghế có hoa văn cổ xưa được bán trên những trang mua và bán quốc tế với giá vài ngàn USD / bộ
|
Theo anh Võ Văn Viển ( chủ một vựa đồ gỗ cũ trên đường Phạm Thế Hiển ), nguyên hẻm 124 mỗi năm thu mua vài trăm chiếc giàn chén như vậy bởi nhu yếu thay mới nội thất bên trong, cấu trúc của chiếc giàn không còn tương thích với người thành phố nên họ bán nhiều. Trước đây do ít người mua nên giá của những chiếc giàn như vậy chỉ vài chục ngàn nhưng hiện tại người ta mua để trang trí, tọa lạc nhiều nên giá được nâng lên .
Ở hẻm 124, trước kia chỉ có mé sát bờ kênh sinh động, nay mặt tiền ngoài đường nhựa mới thật hút khách nên là nơi những chủ vựa tọa lạc đồ gỗ cũ sau khi tân trang. Phía trong dùng làm kho chứa và nơi mua và bán của những người biết nghề .
Đồ gỗ cũ có tuổi đời khoảng chừng 50 – 100 năm và được làm bằng những loại gỗ căm xe, thao lao … nếu mua tại kho có giá thấp bằng 50% hay 1/3 so với những shop phía ngoài .
Nếu chịu khó tìm ở những kho này, người mua hoàn toàn có thể mua được nhiều món vừa lòng với giá rẻ mạt. Thậm chí nếu là khách quen, có duyên mua hàng thì hoàn toàn có thể xin không những cái hộc bàn có đính tay kéo bằng đá, những bộ tranh tứ bình bằng gỗ mini … để về trang trí nhà cửa theo sở trường thích nghi .
\ n
“Đồ bỏ” giá… nghìn đô
Khoảng hai thập kỷ trở lại đây đồ gỗ cũ trở nên có giá. Các quán cà phê, quán ăn phong cách cổ điển mọc lên như nấm nên nhu cầu sử dụng lại bàn ghế, tủ kệ cũ ngày càng nhiều. Giá đồ gỗ cũ tăng vọt. Ghế sa lông Hồng Kông trước đây chỉ 200.000 – 300.000 đồng/cái, bây giờ mỗi năm tăng một giá, một chiếc ghế cứng cáp giá lên tới 1 – 1,2 triệu đồng.
Theo chị Nguyễn Thị Hiền ( chủ buôn đồ gỗ cũ ở hẻm 124 ), tới chợ này thường là kiến trúc sư, kỹ sư kiến thiết xây dựng. Với họ, tìm được một món đồ tương thích người mua là quan trọng nhất. Chỉ cần đúng nhu yếu, giá mua hoàn toàn có thể tăng lên 10 – 20 lần so với giá mua vào .
“ Cái hay của đồ gỗ xê – cần – hen là thời xưa gỗ tốt, quý còn nhiều, thợ làm đồ gỗ lại rất kỹ nên đồ vật rất bền. Đồ gỗ giờ đây hầu hết làm bằng ván ép và gỗ dán nên độ bền thấp, gặp nước rất dễ bong tróc. Đôi khi mình mua về một bộ bàn và ghế cũ được phủ sơn kỹ lưỡng không biết gỗ gì, chỉ đến khi thuê thợ cạo thật sạch mới nhận ra nó được làm bằng hương đá Tây nguyên – loại gỗ gần như giờ đây không còn tìm thấy để đóng bàn và ghế nữa. Gặp những món đồ như vậy, thợ buôn sẽ nói giá thật cao. Gặp đúng khách, bằng mọi giá họ sẽ săn mua bằng được ”, chị nói .
Trước khi bán, những món đồ gỗ cũ ở xóm Nhà Đèn thường được gia cố trưởng thành
|
Với đồ gỗ cũ, mỗi bộ quý, đẹp thường còn yếu tố độc. Thổi đi lớp bụi dày phủ lên hoa văn bệ tủ chè bằng gỗ đinh được đục từng con chim, bông cúc tinh xảo, chị Hiền cho biết giờ đây những người có tủ đinh như vậy không bán nữa, chị mua được cái tủ này cách đây hơn một năm, có khách trả 2000 USD ( gần 50 triệu đồng ), nhưng chị chưa bán .
Khác biệt nhất ở đồ vật thời cổ xưa và giả cổ là nét mộc. Nét mộc thời xưa làm bằng bằng tay thủ công hàng loạt, những chi tiết cụ thể không đều nhau nhưng vẫn thấy sự tinh tế. Còn nét mộc lúc bấy giờ đều tăm tắp, lại không đẹp bằng. Về mặt trình độ, đồ vật thời cổ xưa dùng kỹ thuật “ đóng mộng ”, tối kỵ đóng đinh, đánh vít …
Mân mê một đôi hạc bằng gỗ anh Võ Văn Trình ( người chuyên gom đồ từ những trại đồ gỗ cũ tại hẻm 124 ) cho hay : “ Giá ngàn đô chứ không rẻ đâu. Lúc mua về hơi cũ nhưng làm bằng gỗ trắc đen. Gỗ này giờ thuộc loại quý và hiếm có tiền cũng khó mua được. Chỉ cần mông má lại, vệ sinh thật sạch, đưa lên trang bán hàng quốc tế, có khi gặp khách là vớ bở ” .
Anh Trình không phải dân buôn chuyên nghiệp mà là người yêu đồ gỗ cổ. Gặp khách thích, biết về giá trị món đồ anh mới bán : “ Đồ tôi bán không có giá rẻ bởi tôi mua đã không rẻ và khi bán còn phải tùy duyên không phải gặp ai cũng bán ”. Có lần anh mua được bức tranh cá chép vàng hóa rồng được làm thủ công bằng tay, có khảm trai chỉ 7 triệu đồng. Sau khi đăng lên trang quốc tế thêm 1 số ít thông tin bức tranh đã được bán với giá … 15.000 USD ( khoảng chừng 350 triệu đồng ) .
Hút thương lái ngoại tỉnh
Chợ đồ gỗ xê – cần – hen nằm sát bờ kênh nên thương lái từ Bến Tre, Vĩnh Long, Tiền Giang… hay chạy ghe lên đây để thu mua đồ. Dù cũ nhưng tủ, bàn ở đây được làm bằng gỗ tự nhiên, về có thể rã ra chế thành món đồ khác nên các xưởng mộc tận dụng. Chị Trần Thị Liễu, thương lái từ Kiên Giang cho hay: “Mình mua để bán lại và thực chất là mua hàng dọn kho cho chủ vựa thu mua đồ cũ nên họ bán lỏng tay. Chủ yếu là đếm cái tính tiền, may được cái còn sử dụng được, về bán cho dân quê dùng cũng kiếm được chênh lệch”.
Không chỉ thương lái miền Tây, thương lái vùng Tây nguyên, miền Bắc, miền Trung cũng tìm về đây. Lý do là đồ gỗ tự nhiên ngày càng có giá, người dân chuộng những món đồ làm bằng gỗ tự nhiên có độ bền cao và giá mua cũng thoải mái và dễ chịu .
|
( còn tiếp )